Chương 2 : Ngôi nhà trong rừng ở Quỷ Sơn (2) phần 2
Edit by: Julia
Đinh Thiến còn chưa kịp nghĩ rõ ràng thì đã thấy người thanh niên đi cuối đội ngũ cúi người xuống, dùng những ngón tay thon dài trắng trẻo đẹp đẽ của cậu nhặt khúc xương gãy đôi kia lên.
“Này, đừng….” Đinh Thiến trong tiềm thức muốn ngăn cản lại.
Yến Thời Tuân khẽ liếc nhìn cô một cái, lại tiếp tục quan sát thứ trên tay : “Nhìn vẻ mặt của cô, hình như vừa rồi xảy ra chuyện gì đó phải không?”
Đinh Thiến giật mình: “Làm sao cậu biết?”
Yến Thời Tuân thản nhiên ném đoạn xương vào vỉa rừng gần đó tránh để nó lại bị những người phía sau đạp phải. Sau đó lấy một chiếc khăn tay ra lau lau, như thể đang nói với không khí: “Không liên quan gì đến cô ấy, đồ của ngươi tự nhiên vứt lung tung, mất đoạn xương đùi nhỏ mà cũng không biết thì trách ai? Này, trả lại cho ngươi.”
Đinh Thiến nhìn hành động và lời nói của Yến Thời Tuân, tóc gáy dựng hết cả lên: “Cậu,… cậu nói chuyện với ai đó?”
Trải qua chuyện vừa rồi, Đinh Thiến đã hơi sợ.
Lúc này, hai con ngươi của cô căng lại nhìn chằm chằm Yến Thời Tuân, cả người đều run rẩy không ngừng. Có vẻ như nếu Yến Thời Tuân mà nói ra cái gì, cô nàng cũng có thể ngất ngay tại chỗ.
Nhưng Yến Thời Tuân chẳng quan tâm, cậu đi lướt qua cô nàng rồi nói: “Ờ, tôi bị tự kỷ, nên tôi thích lầm bầm nói chuyện với không khí.”
“Cô không đi à? Bọn họ đều đi lên hết rồi, một mình cô ở lại đây à?”
Đinh Thiến thấy xung quanh cô bây giờ chỉ còn lại có hai người nhân viên, những người khác đi cùng máy quay đã sớm đi trước cô một đoạn thật xa rồi. Cô nàng sợ hãi bị người ta bỏ lại một mình ở chỗ này, nhanh chóng chạy vài bước đuổi kịp bước chân Yến Thời Tuân.
Tuy người thanh niên này thoạt nhìn tính cách chẳng hề dễ chịu, nhưng mà nhìn không giống người xấu. Điều quan trọng nhất chính là, hồi nãy khi cậu đi qua người cô nàng, cô bỗng nhiên cảm thấy luồng khí lạnh buốt tan biến, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Yến Thời Tuân nghiêng đầu liếc nhìn Đinh Thiến bước từng bước rập khuôn bên cạnh mình, cũng không nói gì.
Tuy rằng trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng đoàn người vẫn thuận lợi đến căn biệt thự mà đạo diễn đã thuê sẵn.
Đúng như lời của đạo diễn từng nói, đây là một biệt thự xa hoa đầy đủ, lại còn mang cảm giác lịch sự đằng đẵng, theo phong cách kết hợp giữa Châu Âu và Trung Quốc từ trăm năm trước, có những ngọn tháp đẹp đẽ và cửa sổ màu.
Mặc dù được xây dựng ở trên núi, nhưng được giữ gìn bảo dưỡng rất tốt, không hề có dấu vết của đổ nát ảm đạm, trông giống như một khách sạn nghỉ dưỡng tư nhân năm sao. Từ xa nhìn lại, khiến cho người ta thán phục với vẻ đẹp của kiến trúc và nghệ thuật.
Mấy vị khách mời nhìn xong đều gật đầu hết sức thỏa mãn. Họ cảm thấy cái chương trình tạp kỹ này tuy là cái gánh hát rong, nhưng chi phí ăn ở, quần áo, đi lại thực sự khá hào phóng, kể cả nếu coi là đến du lịch nghỉ dưỡng thì chuyến này cũng không vô ích.
Camera cũng rất kịp thời quay toàn cảnh căn biệt thự.
Phát sóng trực tiếp lâu như vậy, ngoài lưu lượng do các vị khách mời tự mang theo, dựa vào phong cảnh đẹp đẽ của Quy Sơn cùng với mấy điều bất ngờ nhỏ, cũng đã giữ chân được kha khá người đăng ký theo dõi, tò mò về sự phát triển tiếp sau.
[Đội hình khách mời cũng khá ổn đấy, đều là những diễn viên thần tượng nổi tiếng gần đây, nhưng sao đạo diễn lại là người mới nhỉ? Công ty sản xuất cũng chưa từng nghe tên. Vừa nãy tôi mới xem giới thiệu, vậy mà còn có cả khách mời nghiệp dư? Chuyện gì xảy ra với cái chương trình này thế?]
[Anh zai người mới này vận may tốt thật đó, còn được tham gia chương trình tạp kỹ cùng với anh nhà mình, ghen tị quá đi, mình cũng muốn được tiếp xúc gần anh mình ó!]
[Ngày trước khi còn học địa chất ở trường đại học, tôi đã từng đi tới Quy Sơn, nhưng mà sao tui lại cảm thấy phong cảnh ngày đó với ngọn núi này không giống nhau nhỉ? Kết cấu núi cũng không giống lắm, hoàn toàn trái ngược luôn. Đây thực sự là Quy Sơn sao?]
[Có một anh trai khá đẹp trai ó, nhưng mà tui không biết ảnh là ai, tra tư liệu trên mạng cũng không có thấy. Là thực tập sinh của nhà nào sao? Chính là cái anh số 4 ấy.]
Ngoài nhiệm việc giới thiệu phong cảnh cho khách mời, tuyên bố nhiệm vụ, thì hướng dẫn viên du lịch vẫn còn một nhiệm vụ nữa, chính là kịp thời kiểm tra sóng comment trên màn hình phát sóng trực tiếp và đọc lại những bình luận, lựa chọn những câu thích hợp để trả lời, điều hướng dư luận.
Rốt cục thì chương trình mang tên : “Tâm động hoàn du ký chín mươi chín ngày” này, nói thế nào chăng nữa cũng là chương trình phát sóng trực tiếp danh chính ngôn thuận trên nền tảng video lớn nhất cả nước.
Tuy rằng Trương Vô Bệnh chẳng có tí kinh nghiệm làm đạo diễn nào hết, nhưng mà cậu ta là con nhà giàu đời thứ ba, bản thân quen biết rất nhiều công tử cậu ấm nhà giàu đời hai đời ba, lấy được quyền hạn phát sóng trên nền tảng cũng không có gì lạ.
Bất kỳ người dung nào sử dụng APP của nền tảng thì cũng có thể nhấp vào kênh trực tiếp của chương trình để xem và đăng ký theo dõi.
Chương trình cũng bị ràng buộc không cho phép bất kỳ nội dung vi phạm quy tắc nào xuất hiện, bao gồm cả sóng comment cũng phải được đội ngũ chương trình quản lý sát sao, một khi xuất hiện phi phạm, ngay lập tức sẽ bị tạm ngưng quyền hạn phát sóng.
Cho nên, hướng dẫn viên du lịch và đoàn đạo diễn đều có trách nhiệm giám sát và quản lý kịp thời.
Khi Liễu Y Y đang muốn chọn mấy bình luận nhằm vào Yến Thời Tuân trên sóng comment để trả lời, thì nhìn thấy một người từ biệt thự bước ra, đi về phía họ.
Mặc dù tuổi tác đã lớn nhưng ông lão này mặc một bộ vest chỉnh tề, lưng thẳng tắp, nhìn giống như một quản gia chuyên nghiệp của gia đình thượng lưu nào đó, phẩm chất vô cùng chuẩn chỉ.
“Các vị trên đường tàu xe mệt nhọc, xin theo tôi vào trong nghỉ ngơi trước đã, nước ấm và cơm tối đã chuẩn bị sẵn sàng.” Ông lão tự giới thiệu bản thân: “Tôi là quản gia của ngôi biệt thừ này, tên Chu Thức, trong thời gian ở lại biệt thự, các vị có bất cứ nhu cầu gì xin vui lòng nói với tôi.”
Sau khi leo núi, lại còn dầm mưa, cái lạnh của vùng núi khiến các vị khách mời vừa đói vừa lạnh, nghe thấy có thức ăn lại còn có thể tắm nước nóng, họ lập tức theo sau quản gia tiến vào biệt thự.
Đinh Thiến luôn đi sát cạnh Yến Thời Tuân cũng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đi theo.
Camera luôn ghi lại những biểu cảm vui vẻ trên khuôn mặt mỗi người một cách chân thực.
Yến Thời Tuân hai tay đút túi quần, chậm rãi lùi về phía sau hai bước, rời khỏi phạm vi của camera rồi hỏi Trương Vô Bệnh: “Cậu có ý định thêm tiền không? Thêm cái số mà bình thường tôi đi làm việc ấy.”
“?” Trương Vô Bệnh cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu ta biết Yến Thời Tuân đã bao nhiêu năm như vậy, cũng biết rằng Yến Thời Tuân kiếm chút tiền nhờ việc bắt quỷ trừ yêu giúp người ta, tuy hơi nghèo chút, nhưng cũng không phải kiểu người sẽ tăng giá nửa chừng.
“Yến ca, sao anh đột nhiên lại nói đến cái này thế? Trước đây chẳng phải mình đã định giá rồi sao?”
Trương Vô Bệnh nói: “Yến ca, nếu anh có chỗ nào cần dùng tiền gấp thì cứ nói thẳng với em, em nhất định sẽ giúp. Nhiều hơn thì tạm thời không có, nhưng vẫn lấy ra được mấy triệu.”
Yến Thời Tuân: “…”
Cậu hơi cạn lời liếc mắt nhìn Trương Vô Bệnh: “Cậu nên đổi tên thành Trương Có Bệnh đi.”
Ám chỉ đến như vậy mà còn không hiểu, đầu óc phải đến mức nào đây!
Trương Vô Bệnh: “? ? ?”
Yến Thời Tuân hừ một tiếng, đúng là bị cái tên hồ bằng cẩu hữu này ngu đến không muốn giải thích, nên cũng đi theo vào biệt thự.
Biệt thự có tới bốn tầng, lại còn được trang bị thang máy. Ngoại trừ tầng một là phòng khách, phòng ăn và nhà bếp, ba tầng phía trên đều là phòng ngủ và phòng làm việc.
Lão quản gia cho biết, do gần đây luôn mưa lớn, nên ở tầng bốn đang phải sửa chữa một số chỗ dột nước, các phòng ngủ ở tầng hai và tầng ba mọi người có thể thoải mái lựa chọn.
Mọi người đều hoan hô, ai nấy đều cười và chạy đi giành căn phòng mình nhìn trúng, trong lúc giành nhau tiếng cười không hề ngớt, làm cho hiệu quả chương trình cũng thoải mái và thú vị hơn, cũng khiến đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập hahaha.
Yến Thời Tuân hoàn toàn chẳng thèm để ý việc mình ngủ ở đâu, cậu cũng không phải chưa từng ngủ trong hoàn cảnh màn trời chiếu đất. Hơn nữa lúc này, những thứ khác trong biệt thự còn làm cho cậu hứng thú hơn nhiều so với phòng ngủ.
Lão quản gia dường như là người duy nhất trong biệt thự, khi ông đi cùng các khách mời lên tầng chọn phòng và giới thiệu biệt thự, phòng khách, phòng ăn và nhà bếp ở tầng một liền trống không, đến một bóng người sống cũng không thấy.
Mà như thế lại đúng lúc cho Yến Thời Tuân có thể thuận lợi khám xét căn mà không bị ai cản trở.
Ngôi biệt thự được xây dựng cách đây cả trăm năm này vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ kỹ năm nào, chỉ được sửa chữa lại đơn giản, và bổ sung thêm một chút thiết bị hiện đại.
Khi Yến Thời Tuân vén tấm khăn trải bàn trắng thêu viền vàng trên bàn ăn lên, cậu liền nhìn thấy chiếc bàn gỗ nguyên khối đã có nhiều năm tuổi thọ bên dưới.
Giống như là đồ đạc từ năm đó, phong cách cũng giống như toàn bộ ngôi biệt thự, thậm chí còn có thể nhìn thấy một vài vết dao khắc sâu trên đó, bên trong khe rãnh hiện ra màu đen sì, như là màu của máu sau khi bị oxi hóa.
“Cheng keng!”
Ngón tay của Yến Thời Tuân vừa mới chạm lên vết dao kia, phía sau liền vang lên âm thanh giống như tiếng nồi sắt rơi xuống mặt đất.
Chẳng lẽ ở đây còn những người khác?
Yến Thời Tuân ngay lập tức nhanh chân bước vào bếp, mạnh mẽ mở cánh cửa đang khép hờ ra.
Khác với kiểu nhà bếp hiện đại, khu bếp của biệt thự vẫn giữ phong cách của trăm năm trước, sử dùng bếp lửa để nấu nướng.
Trên bệ bếp củi đốt lửa hừng hừng có một chiếc nồi sắt lớn, lửa bùng lên, đồ nấu trong nồi bị đun sôi sùng sục nổi bọt khí, trên bàn nấu bên cạnh, các chai lọ đựng gia vị vẫn đang mở, trên thớt cũng có mấy loại rau xanh đang thái, giống như là đang có người đang nấu cơm ở chỗ này.
Nhưng mà chỉ cần nhìn một lần cũng có thể nhìn hết được khuôn viên phòng bếp, lại không thấy một bóng người. Nền nhà lát đá hoa cương sạch sẽ, hoàn toàn không có dấu vết nồi sắt rơi xuống.
Bàn tay đang kéo tay nắm cửa của Yến Thời Tuân buông lỏng, nhấc chân bước đến gần bếp lò, cậu khẽ cúi đầu nhìn vào trong nồi. Nước sốt sền sệt màu đỏ như đường bị cháy, màu đỏ sẫm, không nhìn ra được đây là hoa văn của loại thịt gì.
Ngày khi Yến Thời Tuân nhấc đôi đũa cả bên cạnh, định lật miếng thịt lên xem xét kỹ lưỡng một chút, thì một giọng nam thẳng băng không hề trập trùng đột nhiên đánh gãy động tác của cậu.
“Vị quý khách này, ngài không đi xem phòng ngủ sao?”
Yến Thời Tuân quay đầu lại, nhìn thấy lão quản gia đang đi lên tầng với những người khác không biết đã quay lại từ lúc nào, đứng cách chỗ cậu chưa tới 30cm, nếu như vừa rồi cậu bị dọa sợ mà quay đầu lại đột ngột, thì chỉ cần nhích biên độ lên một chút có thể đã trực tiếp chạm phải mặt của lão quản gia đang đứng ngay phía sau lưng.
“Thất lễ quá, vậy mà tôi lại để cho khách quý phải đích thân đến nơi dơ bẩn như thế này.”
Lão quản gia lúc này hoàn toàn khác với hình tượng lão quản gia tinh anh già dặn, năng lực ưu tú ở ngoài biệt thự lúc nãy, chẳng những âm điệu khi nói chuyện không độ ấm không thanh điệu, mà ngay cả ánh mắt cũng trống rỗng, giống như chỉ nhìn chăm chăm vào một chỗ không hề chuyển động.
Lão quản gia nở một nụ cười vô cùng tiêu chuẩn lễ phép, nhưng lại hết sức cứng đờ, như là hai má thịt không hề có độ co giãn: “Ngài đói bụng rồi sao? Vậy mời ngài về phòng sắp xếp đồ đạc rồi xuống phòng ăn đợi một lát, tiệc tối sẽ sớm bắt đầu.”
“Tôi tới nhìn xem cơm tối có những món gì.”
Yến Thời Tuân chẳng những không bị trạng thái kỳ dị của lão quản gia làm cho sợ hãi, mà ngược lại còn hơi phấn khích, sự ngông cuồng bị kìm nén dưới vỏ bọc bình tĩnh đang rục rịch manh động, chờ cơ hội bộc phát.
Đôi mắt đen lay láy của cậu chợt lóe lên vài tia ánh sắc, đôi môi nứt ra một nụ cười bất cần: “Tôi thích nhất là món ăn làm từ thịt người, nhìn thấy ở đây có làm, đúng là khiến người ta vui vẻ.”
Đôi mắt trống rỗng của lão quản gia trừng trừng khóa chặt vào mặt Yến Thời Tuân, giọng nói không hề dao động: “Khách quý nói đùa rồi.”
Vừa nói, ông ta vừa giơ tay chụp lấy Yến Thời Tuân.
Yến Thời Tuân lập tức cấp tốc phản ứng lui sang bên cạnh một bước, từ chối đối diện với khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi già cỗi của lão. Sau đó, trong lúc thực hiện động tác, khuỷu tay của cậu cố tình lơ đãng mà làm đổ lọ gia vị đang mở sẵn trên bàn nấu nướng, khiến cho một mớ bột màu đỏ đỏ trắng trắng toàn bộ đổ vào trong nồi.
Ngay trong nháy mắt đó, Yến Thời Tuân nhìn thấy trên khuôn mặt của lão quản giia xuất hiện sự tức giận dữ tợn vô cùng.
“Ui, xin lỗi, tôi bị bệnh bại liệt trẻ em, chân tay không được linh hoạt.” Yến Thời Tuân nhíu mày, lộ ra nét mặt kinh ngạc và hối lỗi: “Đồ ăn ngon như thế bị tôi làm hỏng rồi, phải làm sao bây giờ? Đồ này làm sao mà ăn được nữa.”
Cổ họng lão quản gia phát ra tiếng thở “khò khè” gấp gáp, mất mấy phút mới khôi phục lại bình thường, ông ta nhìn chằm chằm Yến Thời Tuân bằng đôi mắt vẩn đục không chút ánh sáng, cố gắng thốt ra hai chữ “Không sao”.
Yến Thời Tuân nhún nhún vai, xoay người rời đi.
Cậu bước ra ngoài bộ dáng ung dung thong thả hai chân thẳng tắp, chẳng nhìn ra chút áy náy hối lỗi nào hết.
“Có vẻ như vị khách mời số bốn của chúng tôi vội vã tham gia “Chuyến thám hiểm lâu đài cổ”, đến cả phòng ngủ cũng không để ý.”
Ngay khi Yến Thời Tuân bước chân vào phòng khách, cậu đã bị Liễu Y Y đang ở trên tầng chú ý tới. Cô nàng vịn cầu thang mạ vàng, mỉm cười khanh khách trước camera nói xa nói gần Yến Thời Tuân: “Các phòng ngủ đã chia xong cả rồi, chỉ còn lại căn phòng cạnh cầu thang kia, ước chừng sáng sớm cùng tối muộn sẽ khá là ồn. Chúng tôi vừa mới kiểm tra rồi, do là nhà đã cũ nên cách âm không được tốt cho lắm. Khách mời số bốn sẽ không phiền đâu nhỉ?”
Yến Thời Tuân nhướng mi, nhìn người phụ nữ vẻ mặt đắc ý kia, cười như không cười mà nói: “Không vấn đề gì.”
Cậu luôn cảm nhận được một ánh mắt, đang nhìn chòng chọc vào mình từ phía sau.
Trước khi đẩy cửa phòng ngủ ra, Yến Thời Tuân quay đầu nhìn lại, tầm mắt đúng lúc đối diện với lão quản gia già đang đứng ở rìa phòng khách tầng một.
Lão quản gia chậm rãi, cứng nhắc nở một nụ cười. Nụ cười ẩn giấu trong khung cảnh nửa sáng nửa tối.
To be continue…