SKBEDBHHTNT CHƯƠNG 2 PHẦN 1

Chương 2 : Ngôi nhà trong rừng ở Quỷ Sơn (2) phần 1

Edit by: Julia

Nói đến cũng lạ, khi đoàn người vừa mới tới chân Quy Sơn, sắc trời u ám mù mịt như là đêm đen. Nhưng bây giờ, ngay khi bọn họ vừa đi lên núi, lại chuyển thành sắc trời bình thường như chỉ vừa đổ một cơn mưa to mà thôi.

Hơi nước ẩm ướt vẫn còn chưa tan đi, giữa núi rừng nơi nơi đều là sương trắng.

Trong hoàn cảnh trống trải và yên tĩnh như vậy, giọng nói của hướng dẫn viên du lịch trở nên đặc biệt chói tai và quỷ dị, vang vọng từng hồi từng hồi trên sườn dốc.

“Quy Sơn là địa điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ở ngoại ô thành phố Tân Hải, ngoại trừ phong cảnh đẹp, còn là vì Quy Sơn có một truyền thuyết rất nổi tiếng. Trong những năm chiến tranh, nơi này từng được trưng dụng làm bãi tha ma, do có quá nhiều xác chết bị chôn vùi ở đây, nên cưỡng ép Quy Sơn vốn là một ngọn đồi nhỏ, bị đắp chồng lên thành như bây giờ.”

Có lẽ bởi vì tín hiệu không tốt, lại còn dính nước mưa, loa phóng thanh của hương dẫn viên du lịch lẫn với tiếng xì xì xoẹt xoẹt của dòng điện, khiến cho âm vực vốn đã sắc nhọn của cô nàng có chút méo mó kỳ quái.

Mấy vị khách mời chọn đi Quy Sơn đều là đội ngũ đạo diễn sắp xếp trong kịch bản, trong khi chẳng hề biết gì về tình hình thực tế và những tin đồn về nó. Lúc này, nghe hướng dẫn viên du lịch nói gì mà bãi tha ma, lại thêm đường núi tĩnh mịch không một bóng người, đột nhiên hơi hơi giật mình sợ hãi.

Trước khi khởi hành, hướng dẫn viên du lịch cũng mới nhận được kịch bản giới thiệu, cô ta bây giờ mới thèm mở ra xem, khi đọc xong, sắc mặt cô nàng cũng tái nhợt cả lên.

“Có phải những lời giới thiệu đã dọa mọi người rồi không? Dù sao nó cũng là tin đồn thôi, tặng kèm cho mọi người một bí mật nho nhỏ nữa nhé.” Hướng dẫn viên miễn cưỡng cười cười, đứng trước ống kính giả vờ thần bí: “Thực ra…. Tôi chính là quỷ!”

Các vị khách mời sau khi nghe ra ý đồ giảm bớt bầu không khí căng thẳng của hướng dẫn viên du lịch, họ đều bật cười trước ống kính.

Yến Thời Tuân vốn đang quét mắt quan sát bốn phía núi rừng xung quanh, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía hướng dẫn viên.

Để lên hình đẹp, lớp phần nền của Liễu Y Y đánh rất dày rất trắng, đánh khối cũng rất nhiều. Nhìn trong màn hình máy quay thì rất hoàn hảo, nhưng thực tế, kết hợp với đôi môi đánh đỏ quá mức, nhìn trong tình huống sương mù mơ hồ thực sự giống như một con quỷ há to miệng như chậu máu, như là sắp ăn tươi nuốt sống người ta.

Bên kia, hướng dẫn viên du lịch vẫn dùng giọng điệu thoải mái giải thích lịch sử và các loại lời đồn đại về Quy Sơn, nhóm khách mời cũng thỉnh thoảng kinh ngạc thốt lên vài tiếng phụ họa cho hợp với tình hình.

Gì mà sinh viên đại học lên núi thám hiểm cuối cùng bị mất tích, cái gì mà người dân sợ hãi nhìn thấy nửa thân thể người đi lại trên đường núi, những lời đồn càng nói càng li kỳ ngược lại khiến người ta không còn tin nữa, chờ đến khi thả lỏng trở lại, họ cũng cảm thấy mình hồi nãy đã phản ứng hơi quá rồi.

Chỉ có Yến Thời Tuân vẫn luôn đút tay túi quần không nhanh không chậm đi phía sau đội ngũ, gần như đã biến mất khỏi màn hình máy quay.

Hướng dẫn viên và các khách mời chỉ cho là những truyền thuyết về Quy Sơn chỉ là lời đồn đãi nhảm nhí thôi, nhưng Yến Thời Tuân quanh năm đi khắp hang cùng ngõ hẻm, từng tiếp xúc với quá nhiều loại người, thì biết rằng không đơn giản như vậy.

Hơn trăm năm trước, Quy Sơn chỉ là một ngọn núi nhỏ vô danh.

Tương truyền, nó từng thuộc sở hữu của một vị phú thương giàu có, hắn ta giấu một vị mỹ nhân trên núi, xây kim ốc hoành tráng chỉ mong có được nụ cười của mỹ nhân.

Mà theo thời gian trôi qua, những người năm đó cũng đã chết đi trong khói lửa chiến tranh hoặc bị thời gian quên lãng, cách nói này đã không thể tham khảo được nữa.

Điều duy nhất có thể chứng thực đó là, tram năm trước từng có một nhóm thổ phỉ khi đi qua  thành phố Tân Hải đã từng dừng chân nghỉ tạm trên ngọn núi này. Mà sau mấy tháng, khi dân làng dưới núi nghĩ là bọn cướp đã đi rồi mới lên núi tiếp tục đốn củi, lại phát hiện mười mấy tên thổ phỉ kia đều đã chết thảm trên núi, khắp người đều là vết cào sắc nhọn, bụng bị xé toạc, tử trạng khiến người ta kinh hãi.

Từ đó về sau, thường sẽ có những người đi ngang qua nghỉ chân tại ngọn núi này mất tích, mấy ngày sau tìm thấy thì đã chết hết sức thảm liệt, thôn làng xung quanh thỉnh thoảng cũng có người lên núi không thấy trở lại nữa.

Mọi người đều cho rằng, những tên thổ phỉ ngày đó chết thảm trong lòng đã sinh ra oán hận, chúng đã biến thành ác quỷ tiếp tục ở lại trên núi làm cướp, tấn công những người qua đường.

Mà ngọn núi này, từ đó được gọi là Quỷ Sơn, là nơi cấm kị đối với cư dân gần đó.

Mãi đến rất lâu sau này, thời thế đều đã được thái bình, khi nhập tên địa danh lên bản đồ, nhân viên công vụ cảm thấy cái tên Quỷ Sơn này không tốt, thế nên đã đổi thành Quy Sơn đồng âm.

Còn về phần hướng dẫn viên nói là có người từng nhìn thấy nửa thân thể người đi lại…

Điều này cũng là sự thật.

Khi Yến Thời Tuân đang giúp người ta đuổi quỷ trừ tà, đã tình cờ gặp được một vị đồng nghiệp đạo gia. Theo lời kể của vị đồng đạo kia, quả thật có một thời kỳ không yên ổn ở Quy Sơn, trời vừa chạng vạng, đã có rất nhiều bộ xương khô và xác chết thối rữa mục nát bò lên khỏi mặt đất, đi đi lại lại không có phương hướng giữa rừng núi, nhưng dù có đi thế nào cũng không rời khỏi địa giới của Quy Sơn được.

Sau khi dân làng báo cảnh sát, sự việc này đã hoàn toàn kinh động đến Hải Vân đạo quan vô cùng nổi tiếng của thành phố Tân Hải, không ít đạo trưởng đã cùng nhau tìm kiếm trong Quy Sơn rất lâu, mà lại không thu hoạch được đầu mối gì.

Vị đồng đạo kia cũng tham gia vào sự kiện tìm kiếm năm đó cho nên mới biết được và kể lại câu chuyện cho Yến Thời Tuân, dặn cậu phải lưu ý chuyện này, cũng muốn mượn vòng giao thiệp rộng khắp mà phức tạp của Yến Thời Tuân để kiếm thêm chút thông tin.

Nhưng bởi vị giao hẹn của cậu với Trương Vô Bệnh là cậu sẽ rời đi ngay sau khi bị loại ở cuối vòng bình chọn nhân khí của chương trình, Yến Thời Tuân ước tính cậu cũng chỉ ở lại đây mấy ngày thôi, cho nên không quá để ý đến sự sắp xếp của chương trình. Cho đến hôm nay, cậu mới biết thì ra điểm dừng chân đầu tiên chính là Quy Sơn.

Nhưng mà giao hẹn cũng giao hẹn rồi, mà còn là trương trình phát sóng trực tiếp, Yến Thời Tuân muốn đổi ý cũng đã muộn.

“Vù vù ~ xào xạc ~”

Cây cối hai bên đường đi khẽ khàng lay động, lá cây va chạm phát ra âm thanh rất nhỏ.

Khi Yến Thời Tuân dửng dung đưa mắt nhìn sang, lá cây lại ngừng lay động.

Nhóm khách mời đang cười cười nói nói trước ống kính máy quay như là đã phục hồi lại sau cơn kinh hãi. Nhưng đột nhiên, có một nữ diễn viên trong đoàn người hét toáng lên “AAA!”

Những người khác đều bị cô dọa hết hồn, dồn dập nhìn sang, camera cũng ngay lập tức chĩa vào cô ấy.

Mặt nữ diên viên trắng bệch, chân run như cầy sấy, nhưng cô vẫn cố gắng hướng về phía ống kính máy quay nặn ra một nụ cười còn xấu xí hơn cả khóc: “Em, hình như em dẫm phải xương người.”

Mọi người nghe thế cùng nhau nhìn xuống dưới chân cô, quả nhiên dưới chân cô có một mảnh xương trắng toát bị dẫm vỡ thành hai đoạn.

Mấy cô gái nhát gan lập tức hét lên sợ hãi, trốn ra phía sau người đứng bên cạnh.

Trong số các nam nghệ sĩ có người cũng bị dọa sợ, nhưng mà lo lắng giờ đang trong chương trình phát sóng trực tiếp, đánh bạo tiến lên phía trước dìu nữ diễn viên run chân đến không dời nổi bước ra khỏi.

“Không, không sao đâu! Yên tâm đi, Đinh Thiến, lá gan em bé quá, làm gì có xương người, đây là xương động vật thôi.”

Nam nghệ sĩ quan sát cả nửa ngày, thấy tổ đạo diễn bên kia không phát ra âm thanh gì, còn tưởng là đạo cụ thôi, ngay lập tức hết sợ, cười cười nói: “Điều này chẳng phải đang chứng minh tình hình bảo vệ môi trường sinh thái ở Quy Sơn diễn ra rất tốt, các loại động vật nhỏ đáng yêu cũng rất nhiều không phải sao. Các bạn khán giả nếu thấy hứng thú cũng có thể đến Quy Sơn dạo chơi, không khí nơi này thật sự rất tốt.”

Mấy vị khách mời nghe anh ta nói như vậy, nhịp tim đang đạp kịch liệt dữ dội của họ cũng hạ thấp trở lại, nhưng ánh mắt của họ lần nữa nhìn về phía nữ diên viên Đinh Thiến kia lại trở nên không thân thiện như trước.

“Chị Đinh Thiến, không ngờ gan chị lại bé xíu vậy đâu nha, hét đến nỗi em giật nảy mình đó.”

“Phải chăng gần đây Thiến Thiến công việc nhiều áp lực lớn, căng thẳng quá phải không? Đúng lúc đến Quy Sơn, hãy thư giãn chút nhé!”

Những người xung quanh đều nói như vậy khiến Đinh Thiến cảm thấy đây là vấn đề riêng của cô ấy.

Người chung quanh đều nói như vậy, nhượng Đinh Thiến cũng cảm thấy đây là vấn đề của chính mình.

Nhưng…

Khi những người khác tiếp tục leo lên núi, Đinh Thiến bỗng quay đầu lại, nhìn đoạn xương bị đạp gãy làm đôi kia bằng ánh mắt phức tạp.

Cô ấy hoàn toàn không biết xương người trông như thế nào đâu, hồi nãy cô tập trung toàn bộ sự chú ý vào máy quay. Thực tế, cô thậm chí còn không cảm giác được mình dẫm lên xương cốt.

Sở dĩ biết được mình giẫm lên khúc xương đó là bởi vì, khi cô không cẩn thận đạp gãy khúc xương đó, cô cảm thấy một luồng gió lạnh ngắt thổi qua tai, xa xôi yếu ớt lên án cô ta, “Đau quá…”

Là huyễn thính sao?

To be continue…