SKBEDBHHTNT CHƯƠNG 1 PHẦN 2

Chương 1 : Ngôi nhà trong rừng ở Quỷ Sơn (1) phần 2

Edit by: Julia

Đứa này là một tên con nhà giàu đời thứ ba, một chữ về chương trình tạp kỹ cùng giới giải trí cũng không biết, dưới tình huống gia đình không ủng hộ, ông bô còn thông báo cho bạn bè trong công ty đừng có quan tâm đến nó, hoàn toàn dựa vào đập tiền mới tạo ra được cái gánh hát rong này, miễn cưỡng mới được coi là một chương trình tạp kỹ.

Đến cả như vậy, cũng chỉ mời được có sáu vị khách mời.

Có một người đã kí xong hợp đồng, nhưng vì nhận được vai chính của một bộ phim chiếu mạng, nên dứt khoát phá hợp đồng chạy mất. 

Trương Vô Bệnh hết cách rồi, không thể làm gì khác đành phải đi năn nỉ dụ dỗ cưỡng ép người bạn quen mấy năm là Yến Thời Tuân đến cứu tràng.

——– Tuy Yến Thời Tuân còn chẳng phải người trong giới giải trí, thế nhưng anh ấy đẹp trai đó!!

Trương Vô Bệnh đã gặp quá nhiều tuấn nam mỹ nữ, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người nào lớn lên đẹp hơn Yến ca của cậu ta cả.

Nhưng Yến Thời Tuân lại nghĩ, cái chương trình tạp kỹ nát này có thể kéo dài hơn một tuần đã là thành công lớn rồi.

Nhưng mà như thế cũng rất tốt, cậu có thể nhanh chóng về nhà.

Yến Thời Tuân liếc mắt nhìn về phía Liễu Y Y đang rời đi, trực tiếp bấm quẻ tại chỗ. Một lát sau, cậu nở nụ cười: “Đúng thật là tôi với Liễu Y Y mấy hôm nữa sẽ chẳng còn gì liên quan…”

Nhưng trong lòng cậu lại có một chút nghi ngờ.

Xét theo quẻ tượng này, sao lại là cậu ở lại, còn Liễu Y Y đi nhỉ?

“Tiết mục này của cậu hoàn toàn dựa vào chi tiền mời người, đoàn đội đều là lâm thời thành lập, đến cả thiết lập quyền hạn phát sóng trực tiếp trên nền tảng mấy người còn phải nghiên cứu mất vài ngày mới nắm bắt được. Như thế mà cũng có người xem, tôi còn nghi ngờ có phải họ rảnh rỗi quá chẳng có gì làm nên mới xem cái đồ quỷ này để giết thời gian.”

Yến Thời Tuân cười nhạo nói: “Cậu quan tâm nhiều thế để làm gì? Dù sao đó cũng là điều cậu thích, cậu quyết định rồi làm, cậu thấy xứng đáng thì chính là xứng đáng.”

Đạo diễn vốn đang uể oải ủ rũ lập tức phấn chấn lên: “Yến ca nói rất đúng! Nói không chừng em sẽ gặp vận lớn, sáng tạo nên một chương trình tạp kỹ hàng đầu thì sao? Đến lúc đó nhất định sẽ về nhà vả mặt ông bô của em, ai bảo ông ấy không coi trọng em làm chi!”

Yến Thời Tuân: “….Đừng có mà năm mơ giữa ban ngày, nghĩ cái rắm ấy!”

Bản thân Trương Vô Bệnh có tiền, cậu ta sẵn sàng chi tiền miễn là có thể làm tốt chương trình này, cho nên đồ ăn, trang phục, nơi ở và phương tiện đi lại cho khách mời đều khá tốt.

Thời điểm các khách mời ung dung đi xuống từ khách sạn năm sao, thì đã có mấy chiếc xe thương vụ du lịch giá trị không nhỏ đang chờ bọn họ.

Lúc này Liễu Y Y mới hài lòng hơn, cô nàng ưỡn ngực kiêu ngạo đi ngang qua trước mặt Yến Thời Tuân, còn lườm cậu một cái.

Yến Thời Tuân chẳng hiểu kiểu gì: Mắt bị tật mà còn tham gia chương trình tạp kỹ? Không đi viện mà khám nhỉ.

“Cái đó…” Một giọng nói ngọt ngào ngập ngừng vang lên từ bên cạnh Yến Thời Tuân.

Chính là cô ca sĩ vừa ngồi ở bên cạnh cậu trong phòng livestream.

Cô vừa hỏi vừa thân thiện đưa cho cậu một chai nước: “Anh gọi là Yến Thời Tuân đúng không? Em là Bạch Sương, vừa rồi em thấy Yến ca cứ luôn ngẩn người ấy, đoán là anh không nghe được tên của em, nên e đến giới thiệu lại một chút.”

“Còn nữa, hồi này lúc Yến ca dỗi Liễu Y Y ấy, đẹp trai lắm ạ!” 

Khi ngắm nhìn Yến Thời Tuân từ cự li gần, sự áp chế và sắc bén do dung mạo đỉnh cấp kia mang đến khiến Bạch Sương, cô gái đã nhìn thấy quá nhiều gương mặt đẹp đẽ trong giới giải trí cũng không khỏi thất thần, thậm trí trong khoảnh khắc, cô bất tri bất giác nín thở, sợ quấy rầy sự hoàn mỹ này. 

Cô không nén được tò mò mà hỏi: “Có được dung mạo như Yến ca thế mà vẫn chưa có công ty nào kí hợp đồng? Điều này chẳng khoa học chút nào.”

Bạch Sương là một cô bé theo phong cách ngọt ngào, cười rộ lên không hề khiến người ta khó chịu.

Yến Thời Tuân hướng ánh mắt lên người cô gái, mắt hơi nheo lại. Vốn dĩ cậu không muốn nhận lòng tốt của người khác để tạo ra nhân quả không cần thiết, nên cũng không định nhận chai nước này, nhưng ngập ngừng một chút, cậu vẫn đưa tay ra nhận lấy.

“Được thôi, vậy thì đây coi như là thù lao cho em. Tâm ý giải trừ nhân quả của em, tôi đã nhận được.” Yến Thời Tuân nở một nụ cười tùy ý.

Yến Thời Tuân cầm chai nước trong tay lắc lắc hai lần, sau đó, cậu đột nhiên đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai Bạch Sương, làm một động tác phủi bụi.

Ngay khi bàn tay khớp xương thon dài của Yến Thời Tuân tiếp xúc với Bạch Sương, cô đột nhiên cảm thấy nơi được chạm vào trên bờ vai có một luồng nhiệt nóng rực.

Tiếp theo đó là một cảm giác thoải mái và vui sướng như trút được gánh nặng, thậm chí không khí cũng có vẻ trong lành mát mẻ hơn nhiều.

Bạch Sương cảm thấy sự nặng nề đau nhức đã hơn một năm nay của cơ thể mình đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thân thể nhẹ nhàng dường như có thể bay lên được.

Mà sự biến hóa này, là Yến Thời Tuân mang lại.

“Yến ca?” Bạch Sương kinh ngạc hỏi: “Là ảo giác của em hay sao? Chuyện…chuyện gì xảy ra vậy?”

Yến Thời Tuân thản nhiên vặn nắp chai nước, ngửa đầu lên uống một ngụm, còn nửa chai nước còn lại tưới cho cái cây bên cạnh.

“Chẳng biết trong đầu em đang nghĩ cái gì. Trên vai em có con sâu mà thôi.”

Khi các vị khách mời lần lượt lên xe, camera đằng kia đã bật sẵn, Yến Thời Tuân không muốn nói gì, Bạch Sương cũng không tiện đứng trước máy quay hỏi thêm chuyện gì.

Yến Thời Tuân vừa lên xe liền đi thẳng đến hàng ghế cuối cùng, nằm xuống ngủ bù.

Bảy vị khách mời trên xe cũng rất mừng vì ít đi một người cướp ống kính với mình, họ tụ tập trước camera chơi mấy trò chơi nhỏ, hát hò tung tẩy, trông như đang vô cùng phấn khích tham gia vào chuyến du lịch, trong xe tràn ngập tiếng cười cười nói nói.

Chỉ có Bạch Sương, thỉnh thoảng giả bộ ngoái lại nhìn về phía Yến Thời Tuân đang ngủ say đằng sau, trong đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc và trầm ngâm.

Đoàn xe nhanh chóng ra khỏi thành phố, hướng về đích đến là Quy Sơn.

Xung quanh Quỷ Sơn toàn là đường đất, không dễ đi, xóc nảy một cái liền đánh thức Yến Thời Tuân dậy.

Cậu đang nằm ngửa, vừa mở mắt đã đối diện với bầu trời u ám ngoài cửa sổ xe, đen sì sì như thể đã tám chín giờ tối vậy.

Yến Thời Tuân vươn vai ngồi dậy, vừa nhìn xuống màn thì hình thoại thì mới ba giờ, đôi lông mày sắc nét lập tức nhăn lại.

Sắc trời này, sai sai gì đâu? Dự báo thời tiết cũng không thông báo gì mà.

Ngay lúc này, đoàn xe đột nhiên phanh gấp, hầu như tất cả mọi người đều bổ nhào về đằng trước, trong xe lập tức vang lên những tiếng kêu hoảng hốt và lo lắng.

Chỉ có Yến Thời Tuân vẫn ngồi bất động ở hàng ghế cuối cùng như trước.

“Đạo diễn Trương, đường chính phía trước bị cây đổ chặn ngang rồi, trong chốc lát chắc không thể nào di chuyển xe lên được, chắc chỉ có thể đi bộ lên thôi.” Nhân viên đoàn gấp gáp chạy đến chỗ xe khách mời, nhỏ giọng nói với Trương Vô Bệnh.

Mọi người mở kính cửa sổ xe ra nhìn, quả nhiên, một cây hòe cổ thụ khổng lồ đổ xuống  ngang con đường duy nhất lên núi, chắn đến nỗi xe không thể nào nhích vào được.

Lông mày đang nhăn nhíu của Yến Thời Tuân bỗng nhiên nhảy một cái.

Cây hòe?

Sắc trời mới ba giờ chiều mà đã tối tăm giống như chín giờ tối, lại thêm một cây hòe chết khô mục nát ngã xuống….

Hòe*, bên cạnh chữ mộc là chữ quỷ.

*槐: huái: hòe, bên cạnh chữ 木: mù: mộc là chữ 鬼: guǐ: quỷ.

Yến Thời Tuân có dự cảm không tốt.

Trương Vô Bệnh gọi người cố gắng di dời cái cây, nhưng nhanh chóng từ bỏ.

Quá là nặng, đây chắc phải là cây cổ thụ trăm tuổi mất.

“Kế hoạch có sự thay đổi, nhưng mà du lịch chính là như thế, cho nên mới tràn đầy sự bất ngờ phải không các bạn?”

Trương Vô Bệnh cũng không tắt camera, ngược lại còn cảm thấy có những chuyện khác lạ xảy ra cũng khá tốt, có thế mang lại sự thú vị và nút thắt thăng trầm cho nội dung phát sóng trực tiếp, thu hút khán giả xem những điều xảy ra tiếp theo.

Vì thế, cậu ta thẳng thắn đứng trước máy quay, gọi các vị khách mời mang theo hành lý của họ xuống xe, chuẩn bị đi bộ lên núi.

Ngoài trừ nhân viên chủ chốt cùng các vật tư thiết bị cần thiết, những người và vật tư khác đều ở lại trong xe, cầm bộ đàm đợi lệnh dưới chân núi.

Trương Vô Bệnh nhìn thấy mấy khách mời yếu ớt đến bước đi cũng lười nữa là leo núi, khích lệ nói: “Tổ đạo diễn đã thuê sẵn một căn biệt thự ở trên núi, nghe đâu rất có lịch sử, cũng từng là nơi ở của nhân vật nổi tiếng. Mọi người cố gắng chút sức, rất nhanh là đến rồi.”

Vừa nghe tin sẽ được ở biệt thự cao cấp có lai lịch, mấy cặp mắt trong đám người bỗng chốc sáng lên.

Vài người còn lên kế hoạch lúc đến biệt thự phải chụp mấy tấm ảnh đẹp rồi đăng lên trang cá nhân, thiết lập một chút tính cách có hiểu biết về lịch sử.

Tất cả mọi người đều làm bộ hết sức nhiệt tình leo lên núi, không quên thể hiện mình trước ống kính máy quay.

Chỉ có Yến Thời Tuân đi cuối đội ngũ, vừa bước lên bậc đá của con đường nhỏ lên núi liền dừng bước.

Cậu quay đầu, lạnh lùng nhìn núi rừng xanh um tươi tốt bị sương mù màu trắng bao quanh.

To be continue…

Tập tính edit của tui là làm đến đâu đọc đến đó, nhưng có thời gian sẽ edit dư dư ra để dành post dần. Bộ này tui cũng làm đc khá chương rồi, mà càng ngày tác giác càng viết hăng các bác ạ!!! Chẳng trách dài tận 346 chương ~

Bình luận về bài viết này